Dược Khoa Đại học Đường Sài Gòn - một đêm hè tháng 3. Mùa thanh niên.
Trên đời này có một loại người, sinh ra để cố gắng. Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ là người thông minh và giỏi giang nhất, nhưng họ vẫn luôn chạy bền trong quãng dài của đời sống. Nhiều người rất thích những người thông minh, mình cũng vậy; nhưng công bằng mà nói, mình trân trọng sự nỗ lực.
Sinh ra trong gian khó, mình thầm biết ơn tuổi thơ với nhiều chông gai đã dạy mình trưởng thành và tử tế như thế nào trên đường đời. Mẹ thả mình tự do đối phó và tự lập từ khi còn nằm nôi. Dù khóc la cũng không nao núng dỗ dành. Rồi lớn chút cũng tự bò lết vài trăm mét sang nhà ngoại. Mẹ thương mình với những nghiêm khắc tuyệt đối từ giao phó phụ việc nhà đến kỷ luật trong học tập. Ngồi bên tôi rèn từng con chữ từ khi còn tấm bé. Ngày đó, một chữ không tròn nét là một roi, một con điểm 9 là cuốn vỡ chẳng trọn vẹn.
Mẹ trao cho mình ước mơ thành nhà giáo, gửi gắm cả ước mơ đời mẹ vào con. Và may mắn thay ngày đó cũng đến. Mình trở thành người thầy với những chuẩn mực mà mẹ dạy từ thuở nhỏ.
Có nhiều khi người ta ngồi một chỗ, mọi thứ đến quá nhanh, may mắn và dễ dàng; lại không biết trân trọng. Cuộc sống đơn giản là chuỗi ngày của sự nổ lực, cho nên chỉ cần tâm niệm cố gắng hết sức, không làm tổn hại ai là vừa đủ hài lòng và may mắn.
Nhiều khi dạo quanh thế giới bộn bề, nghe những lời xô xê, lệch méo. Mình chỉ đủ thời gian để mỉm cười. Ôi còn nhiều thứ để làm nên thôi kệ. Chẳng phải đang tốt sao, nhanh nhanh đọc thêm vài chữ, lướt vài trang báo, làm vài việc có ích. Hơi đâu mà đi sống cuộc đời người khác.
Đời đâu phải chốn để mình ăn may, may mắn do bạn tạo ra, do ta chuẩn bị mà có. Nhiều lần nhìn cơ hội lướt qua trước mắt như bất lực vì không đủ tầm vớt. Vậy đâu phải là đời bạc đãi ta, chẳng qua do ta bạc đãi mình.
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương!