Tiếng chim ca trong vườn chiều

#29Tết
Chim ca trong vườn chiều gọi nó mở cánh cửa nhỏ nơi gác xép. Bao nhiêu năm rồi thằng bé lại hồi tưởng về khu vườn đi dọc dài tuổi thơ mình.
Khu vườn nhà bên cạnh, dãy vườn đầy cây trái của một danh gia bậc nhất cái bãi bồi sông Bồ thời ấy. Đất đai bạt ngàn, cây trái xum xuê trải khắp ba bên bốn bề; nhà nó ở đậu một góc trên vườn nhà ông. Hồi ấy, còn nhớ chủ nhà là cụ đồ tóc bạc phơ, biết chữ nho, chiều chiều thằng bé vẫn thấy ông chấm mực tàu lên tờ giấy trắng mỏng mà thích thú và ao ước lắm lắm. Mỗi chiều nó vẫn hay băng qua hàng rào chè tàu dài để ăn cơm ké nhà bên, nơi có món khoái khẩu của nó là muối mè đậu phộng.
Khu vườn ấy là cả tuổi thơ trù phú cây trái cam, chanh, ổi, chuối. Thật ra nó rậm rạp như rừng cũng chẳng nhớ nổi chi tiết có những thứ gì, rộng đến nổi quanh năm người ta không kịp làm cỏ, bao nhiêu thứ cây cối trong đó đến ngày thằng nhỏ học sinh học ở trường cấp 2 vẫn dùng làm nới tìm mẫu vật.
Bụi tre già phía sau khung cửa này là nơi bao bọc cả khu vườn rộng lớn để đón phù sa sông Bồ mỗi năm cứ bồi mãi vào cho mọi thứ càng trù phú hơn sau mùa lụt. Nơi đó thằng nhỏ từng cất giấu bí mật lên men rượu đầu đời, khi mà chưa hiểu lên men là gì; nó đã ngâm một bình trái cây đường cất giữ trong đó để dự là vài chục năm sau lấy ra làm rượu thượng hạng.
Vườn chiều vẫn chưa im tiếng chim, và nó vẫn tiếp tục những mảnh ghép ký ức lộn xộn làm nó nôn nao.

#Tết2019